Mới đây, hình ảnh của Thùy Tiên trong buổi lên sóng nước bạn tiếp tục gây tranh cãi lớn. Theo đó, nàng hậu được cho là đang bị dìm hàng tơi tả vì phải diện bộ đồ trắng rộng thùng thình, nhìn từ nhiều góc quay, Thùy Tiên hoàn toàn bị dìm dáng trong bộ đồ, không chỉ mất hoàn toàn vòng 2 thon gọn, nàng Chương 7. Chương trước Chương tiếp. Bị ép kết hôn. Trans: Ying Ying. –. Chương 07. Từ lúc xảy ra chuyện đến khi kết hôn chỉ mất một tháng, trong ngày đám cưới cả hai vờ vịt tình tứ, Đoạn Minh Sâm nắm tay Ôn Hạc Xuyên, trên gương mặt ánh lên niềm hạnh phúc giả tạo Mang thai tháng thứ 6 thì bị mẹ chồng ép ly hôn, khi nhìn thấy tờ giấy bà cầm trên tay, tôi liền ký dứt khoát Vietnamnet 06:55 19/10/2022 Chồng liên tục qua đêm nhà vợ cũ vì lý do con ốm, hôm tôi đến tìm về thì run rẩy khi chị ta tủm tỉm khoe bí mật Nói rồi cậu ấy bế Mỹ Kim lên để cô ta ngồi lên xe, bây giờ Mỹ Kim đã say đến nỗi mở mắt cũng không lên nhưng cô vẫn mơ màng nhìn thấy một người thanh niên đang bế mình, Minh Lâm lái xe máy đưa cô ta về nhà mình vì bây giờ trời đã khuya còn không biết cô ấy ở Mới đây, một đám cưới diễn ra tại tỉnh An Huy, Trung Quốc, đã bị gián đoạn khi bạn gái cũ của chú rể vác bụng bầu đến, đòi ngăn cản hôn lễ, sau đó còn đòi tiền chú rể với lý do "phí chia tay". Ép Hôn Hả?????- tiếng một con bé vang lên, vọng khắp cả gian phòng rộng lớn. - Con ko cần phải ngạc nhiên như thế. 3UJQ2. Bị ép kết hôn Trans Ying Ying – Chương 02 Đoạn Minh Sâm mặc xong quần áo liền rời đi, cậu bước tới cửa kính xe ngó ngó vết sưng trên mặt, thuận miệng chửi một câu “Đồ ngu.” Sau đó mở cửa xe thể thao màu đỏ của mình chạy về nhà. Vừa bước chân vào nhà đã thấy ba ngồi ngoài phòng khách chờ, ba cậu bận quanh năm suốt tháng chẳng nhìn thấy bóng người, có thể gặp mặt ông quả thực không dễ dàng. Thấy cậu mặc quần jeans rách cùng áo len cổ chữ V trễ vai, ông liền đứng lên chửi um sùm “Khốn kiếp! ! ! Mày ở ngoài đứng đường hả! Ăn mặc kiểu gì đây!! Còn tóc tai của mày nữa! Tao đã nói bao nhiêu năm rồi, có tin tao cạo trọc mày không hả!” Đoạn Minh Sâm còn đang kiềm nén cơn tức Ôn Hạc Xuyên, trở về vừa vặn đụng phải ông già, cậu mạnh miệng trả treo “Tóc con thì làm sao, ba già cả bị hói nên ganh tị hả? Còn quần áo thì thế nào? Người mẫu trên sàn chỉ mặc đại miếng giẻ rách cũng được gọi là thời trang kia kìa!” “Đoạn Minh Sâm!! Mày muốn ăn đòn đúng không? Lão Lý tìm cho tôi cái cây, nếu hôm nay không giáo huấn nó, nó sẽ không biết nó là con trai của ai!!!” Lão Lý nhanh trí nhìn Đoạn Minh Sâm nháy mắt, cậu chớp chớp ra tín hiệu đã hiểu rồi vẫy tay tạm biệt ba “Con đến nhà ông nội, muốn đánh thì cứ đánh trước mặt ông nội, ba đánh con một tí con cũng chịu không nổi đâu!” Dứt câu, cậu hất tay đóng cửa bỏ chạy, Đoạn Nhân Thành tức nổ phổi “Cái thứ con trời đánh!” Lão Lý đứng bên cạnh an ủi “Thiếu gia còn nhỏ.” “Hai mươi sáu rồi mà còn nhỏ hả! Nếu không vì ông cụ tôi đã đập chết nó từ lâu.” Lão Lý rót ly trà cho ông “Tiệc cưới của Dương tiểu thư ngài có dẫn thiếu gia đi không?” “Đi chứ, ông gọi bên kia báo nó một tiếng, để nó nắm tình hình ăn mặc cho giống đàn ông!” Đoạn lão gia rất cưng chiều con cháu, biểu hiện cụ thể như lúc Đoạn Minh Sâm còn bé, cậu cầm cục đá ném vỡ một khối pha lê trong nhà, ông cụ không la mắng ngược lại còn đứng phía sau vỗ tay khen hay “Không hổ danh là cháu của ông, ngắm rất chuẩn!” Tuy rằng Đoạn Minh Sâm rất hư hỏng với xấu miệng nhưng đứng trước ông nội lại rất ngoan ngoãn. Ông cụ thấy cậu cúi đầu ủ rũ liền vội vàng chạy tới hỏi han, Đoạn Minh Sâm chỉ vào vết sưng trên mặt “Ôn Hạc Xuyên đánh con.” “Đánh nhau với cháu Ôn gia hả?” “Là hắn ra tay với con trước.” Ông cụ đau lòng cháu trai, xoa đầu cậu nói “Để ông hẹn lão Nghiêm [*] uống trà.” [*] Đây là ông ngoại của Ôn Hạc Xuyên nha. Đoạn Minh Sâm hài lòng lên lầu, cậu ngủ một giấc thẳng tới chiều ngày hôm sau mới tỉnh, loáng thoáng nghe thấy tiếng gõ cửa của quản gia “Thiếu gia, cậu phải rời giường rồi. Tối nay còn phải dự tiệc cưới của Dương tiểu thư.” Đoạn Minh Sâm quấn mền lười biếng đáp một tiếng, sau đó ngồi dậy rửa mặt rồi thay âu phục quản gia đã chuẩn bị sẵn cho mình, cậu cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó, suy nghĩ một lát rồi điện thoại cho bạn tình. Bạn tình của cậu cũng khá đẹp trai, cao to cường tráng, dẫn đi theo cũng coi như có chút mặt mũi. [*] Muốn ghi cao to đen hôi ghê Dương gia dòng dõi cao quý, những người tham dự đều là con cháu nhà quyền thế, Đoạn Minh Sâm mang theo bạn tình nghênh ngang bước vào trong, việc đụng mặt Ôn Hạc Xuyên hoàn toàn nằm trong dự liệu. Ôn Hạc Xuyên cũng không đến một mình, bên cạnh hắn là một chú vịt con [*] trắng nõn, Ôn Hạc Xuyên nhìn về hướng cậu “Yo ~ Đoạn thiếu gia, mới một ngày không gặp đã đổi người rồi?” [*] Vịt ở đây là ám chỉ trai bao/ callboy/ MB Đoạn Minh Sâm nhìn hắn cười mờ ám “Đúng nha, hôm qua đụng phải tên liệt dương, hắn bắn sớm quá, nghĩ mà chán.” Ôn Hạc Xuyên biết người này miệng mồm rất xấu, từ nhỏ bọn họ đã không ưa nhau “Đoạn thiếu gia đi ngủ với một tên bắn sớm, vậy thì cậu chắc cũng không dài hơi đâu nhỉ.” Đoạn Minh Sâm phóng khoáng “Tôi chỉ nằm hưởng thụ, có dài hơi cũng lãng phí mà thôi!” – Khịa hoài luôn = Chương sau Bị ép kết hôn Trans Ying Ying – Chương 11 Ôn gia trăm năm hưng thịnh, đến nay còn chưa suy tàn, với Ôn gia bây giờ tiền đã không còn là quan trọng nhất. Đoạn Minh Sâm hiểu rõ nên cũng không phản bác, bé ngoan nhận giáo huấn. Nhà cậu tuy không bằng Ôn gia, nhưng địa vị trong xã hội cũng không kém, nếu như chuyện hai người kết hôn chưa đến một tuần mà đã ra ngoài tìm vịt giải sầu bị tuồn ra, nhất định sẽ làm ảnh hưởng danh tiếng của cả hai bên gia đình. Có điều lúc Đoạn Minh Sâm cùng Ôn Hạc Xuyên đến nhà hắn ở đỉnh núi, cậu vẫn còn rất hoang mang “Ba anh nói chúng ta ở lại một thời gian, sẽ không phải sống trên núi hoang chứ?” Ôn Hạc Xuyên tìm thấy phần mộ của ông nội, vừa nhổ cỏ vừa nói “Ở dưới thôn.” Hiếm khi thấy mặt mày hắn ủ rũ, Đoạn Minh Sâm đột nhiên muốn cười “Anh đến đây không ít lần rồi hả?” “Còn phải nói, mỗi lần phạm lỗi đều bị đày đến đây.” Đoạn Minh Sâm ngồi trên đất nhìn Ôn Hạc Xuyên “Ba anh thật lợi hại nha, ba tôi tuy rằng hay mắng tôi nhưng chưa bao giờ phạt cả.” “Cậu đang khoe mẽ đấy hả? “Ha ha, anh thật thông minh, vậy mà cũng nhìn ra.” “Cậu mau đứng lên, đồ ngốc cậu đang ngồi lên đầu ông nội tôi đấy.” Ôn Hạc Xuyên đơn giản quét dọn một chút, sau đó dẫn Đoạn Minh Sâm xuống núi. Thôn nhỏ trong núi không giàu có, Ôn gia không muốn xây nhà quá to ở đây sợ làm ảnh hưởng người dân trong thôn, nên khi Đoạn Minh Sâm theo Ôn Hạc Xuyên bước vào căn phòng vỏn vẹn chỉ có 50 mét vuông, cậu liền tái cả mặt. “Chúng ta phải ở đây một thời gian sao? Đệt, thế này cũng quá mộc mạc rồi đó.” Ôn Hạc Xuyên cởi áo khoác, chuẩn bị dọn dẹp căn phòng một chút, nhìn vẻ mặt ghét bỏ của cậu hững hờ nói “Ở được thì ở, không được thì tự đi tìm chỗ ngủ.” Đoạn Minh Sâm khinh thường liếc mắt nhìn một vòng, sau đó quay đầu bỏ đi “Hôm nay không thèm ở.” Ôn Hạc Xuyên nhìn cậu đang rất có khí phách “Có ngon thì cậu đừng về.” “Tôi mà thèm về thì con mẹ nó liền học tiếng chó kêu nhé!” Đoạn Minh Sâm khí phách bước ra ngoài, tiện thể còn cầm luôn bóp tiền của Ôn Hạc Xuyên. Từ căn nhà cũ nát bước ra, hít thở bầu không khí trong lành không vướng khói bụi như ở thành phố, cậu quyết định hôm nay phải thuê một khách sạn để ngủ. Thôn trong núi rất nhỏ, chỉ có một con đường chính, về phần làm sao có thể phân biệt ra được con đường chính, thì bởi vì chỉ có con đường này được trải nhựa. Từ nhỏ đến giờ, cậu chưa từng đến chỗ nào nhỏ xíu như vậy, cho dù như thế cũng vẫn phải tìm một khách sạn. Kết quả là đi hết một đường, cậu mới phát hiện nơi ngủ tốt nhất chính là căn phòng cậu vừa mới rời khỏi. Đoạn Minh Sâm không muốn từ bỏ, đột nhiên cậu nhìn thấy bên đường có nhà nghỉ nhỏ gọi là Ấn Tượng Paris, nghĩ thầm tên cũng không tệ thì hoàn cảnh chắc cũng ổn. Mang nội tâm kích động vọt vào hỏi thăm, kết quả liền bị căn phòng vừa nhỏ vừa tối dọa chạy mất, ngay lúc này ấn tượng của cậu đối với Paris tuột đến số âm. Tìm hết cả một con đường vẫn không thấy được nơi nào tốt, cậu liền nhung nhớ căn phòng 50 mét vuông vừa sạch sẽ lại sáng sủa kia. Đoạn Minh Sâm suy nghĩ một lúc rồi ghé mua ít đồ ăn, mặt dày quay lại. Lúc Ôn Hạc Xuyên nghe thấy tiếng đập cửa hắn vẫn đang dọn phòng, hơi câu khóe miệng đi lại mở cửa. Đoạn Minh Sâm đang cầm đồ ăn đứng bên ngoài, có ý muốn chen vô liền bị Ôn Hạc Xuyên khoanh tay đứng cản lại, hắn nhìn cậu nhướng mày. Đoạn Minh Sâm vươn một ngón tay gõ gõ vào ngực hắn “Đàn ông thì phải rộng lượng một chút.” Ôn Hạc Xuyên hất cằm nhìn cậu. “Anh không cho tôi vào phải không?” “Không cho.” “Phắc anh, Ôn Hạc Xuyên! !” “Phắc ai cũng không cho.” Giằng co hết nửa ngày Đoạn Minh Sâm quyết định từ bỏ “Anh được lắm, ông đây co được giãn được, cứ chờ tôi cắn chết anh đi!” “Gâu gâu gâu! ! !” “Ha ha ha ha ha ha ha!” “Cười con khỉ! ! Té ngay! ! Tránh ra cho tôi vào! !” – Lâu ngày không edit lại, Sâm Sâm vẫn tiện miệng như ngày nào há há Chương sau Bị ép kết hôn Trans Ying Ying – Chương 03 Ôn Hạc Xuyên cũng chẳng thèm tính toán với cậu, kéo tay vịt con đi uống rượu. Đoạn Minh Sâm cảm thấy hơi mất mặt, thừa dịp ba vẫn chưa tìm mình, cậu dẫn bạn tình đi tìm đám anh em tán dóc. Đỗ Diên thấy cậu đi tới nhanh chóng vẫy tay “Minh Sâm, bên này nè.” “Mọi người đang làm gì đấy?” “Né mấy ông cụ, một lát tàn tiệc đi uống rượu không?” “Không đi đâu, tối nay tôi ngủ nhà ông nội rồi.” “Haha, cậu thật nhàm chán, suốt ngày giả vờ làm ngoan trước mặt ông.” Đoạn Minh Sâm nhìn người trước mặt như bị thiểu năng “Cậu bị ngu hả? Tôi là cháu đích tôn mà.” Ngồi nói nhảm với hội bạn nửa ngày, lão Lý mới ra ngoài tìm cậu, Đoạn Minh Sâm để bạn tình ở lại với đám người ồn ào, còn mình theo lão Lý vào nhà tìm ba. Tình cờ đụng phải Ôn Hạc Xuyên, hai người miễn cưỡng chào hỏi một câu, sau đó tách ra đi tới chỗ người lớn. Bên trong đại sảnh đều người quen của Dương gia, Đoạn gia cùng Ôn gia có thể coi là thân thiết vì quan hệ của các bậc trưởng bối rất tốt. Mặc dù ở nhà Đoạn Minh Sâm luôn ăn thua đủ với ba, nhưng khi đứng trước mặt các trưởng bối vẫn vờ như ngoan ngoãn nghe lời ba. Đoạn Nhân Thành rất hài lòng với quần áo của cậu hôm nay “Khi về đi cắt tóc đi, nam không ra nam nữ không ra nữ.” “Ba ơi là ba, một ngày không mắng con ba thấy khó chịu lắm hả?” “Mày đáng bị mắng mà.” Hai cha con to nhỏ qua lại suýt thì đánh nhau, đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng chào hỏi, cả hai lập tức quay về hình mẫu cha hiền con ngoan. “Lão Đoàn, đã lâu không gặp.” Đoạn Nhân Thành vừa thấy liền bước nhanh tới “Ôn đổng, đã lâu không gặp đã lâu không gặp, ai da đây là Hạc Xuyên phải không, đã lớn đến như vậy rồi.” Ôn Hạc Xuyên đứng bên cạnh cúi đầu chào “Chú Đoàn.” Đoạn Minh Sâm đứng phía sau nhìn Ôn Hạc Xuyên giả vờ lễ phép, cậu rất muốn phun hết cơm tối qua đã ăn vào mặt hắn. Không thể để cho Ôn Hạc Xuyên cướp đi danh tiếng, cậu bước lên một bước, vẻ mặt ngoan ngoãn chào hỏi Ôn Nghị “Bác Ôn, đã lâu không gặp.” Đã nhiều năm Ôn Nghị không gặp Đoạn Minh Sâm, thấy dáng vẻ hiện tại của cậu có chút bất ngờ “Minh Sâm hả? Đứa nhỏ này đúng là càng lớn càng đẹp nha.” Đoạn Nhân Thành nghe xong trong lòng thấy rất vui, nhưng ông vẫn xua tay “Chỗ nào vậy, con trai gì mà chẳng nam tính, không bằng Hạc Xuyên nhà ông, cao lớn anh tuấn được nhiều người yêu thích.” “Lão Đoàn, ông không biết rồi. Giới trẻ bây giờ rất chuộng mẫu người như Minh Sâm, các cô gái đều yêu thích.” Hai ông bố nịnh hót lẫn nhau một lúc mới bắt đầu nói qua chuyện khác “Tôi còn nhớ khi Hạc Xuyên còn bé rất hay chơi cùng Minh Sâm.” Đoạn Nhân Thành không biết nhiều về các mối quan hệ của con trai, ông suy nghĩ một lúc rồi hỏi “Vậy ư, mà từ lúc chúng ta chuyển nhà cũng rất ít liên lạc đúng không? Hai đứa đi chơi với nhau khi nào?” “Thỉnh thoảng có liên lạc ạ.” “Lâu lâu gặp vài lần ạ.” Hai người đồng thanh trả lời, sau đó nhìn nhau cười xã giao. Đoạn Nhân Thành gật đầu “Sau này Minh Sâm nhớ liên lạc với Hạc Xuyên thường xuyên, hai đứa cũng gần tuổi nhau sẽ có nhiều đề tài để trao đổi.” “Vâng, con sẽ thường xuyên liên lạc với anh Hạc Xuyên ạ.” Ôn Hạc Xuyên niềm nở “Không cần khách sáo đâu, Minh Sâm có việc gì cần nhờ anh sẽ giúp cho.” Đoạn Minh Sâm giật giật khóe miệng “Chỉ sợ anh Hạc Xuyên chê em phiền phức.” Đến lúc tiệc sắp tàn, Hạ Vân mới cùng ba mình khoan thai đến sảnh lớn, mọi người đều có quen biết, vẫn nên trò chuyện vài câu. Hạ Vân nhìn thấy hai người bọn họ, y có chút không thoải mái, sự tình hôm qua vẫn chưa tiêu hóa được. Các bậc trưởng bối vẫn đang trò chuyện bên cạnh, Hạ Vân suy nghĩ một lúc rồi mở miệng bắt chuyện “Nếu hai cậu yêu nhau thì nên trân trọng đối phương. Tuy tôi chưa thể tiêu hóa được nhưng vẫn chúc phúc cho hai người.” Ôn Hạc Xuyên muốn tẩy trắng mình với Hạ Vân “Tiểu Vân, tôi với Đoạn Minh Sâm không như cậu nghĩ đâu.” Gia đình Hạ Vân dạy con rất nghiêm khắc, khiến y bây giờ cực kỳ bảo thủ. Nghe Ôn Hạc Xuyên phủ nhận khiến Hạ Vân càng không đồng ý, y phẫn nộ, giọng nói to hơn “Hai người đều đã ngủ với nhau rồi! Tại sao không có trách nhiệm gì hết vậy!” Đoạn Minh Sâm định bịt miệng Hạ Vân lại, nhưng vẫn chậm một bước. Hạ Vân vừa dứt câu, trong nháy mắt cả đại sảnh yên tĩnh kỳ lạ. Đoạn Minh Sâm như bị sét đánh, chết đứng tại chỗ. Cậu có cảm giác mình đang bị nghiệp quật vì đã khẩu nghiệp nhiều năm qua. – Cái miệng hại cái thân thôiiii ~ Chương sau THÁNG NGÀY BỊ ÉP LIÊN HÔN VỚI THÁI TỬ ĐỊCH QUỐC Chương 25 Edit Mimi, DLinh - Beta Chi ***** Hôm nay Trạm Trinh cố ý uống rượu để chơi xấu. Ý định ban đầu của hắn là bò lên giường ngủ ké một đêm, nào ngờ Hàm Sênh lại quay đầu bỏ sang phòng khác, nên hắn mới không nhịn được rồi cáu lên. Bị cắn, Hàm Sênh lập tức co rúm người. Chờ khi đối phương nhả miệng ra, trên làn da trắng nõn của hắn đã có một dấu răng lờ mờ. Trạm Trinh vươn tay ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của hắn, ôm hắn vào lòng một cách cực kỳ bá đạo. Đêm nay quả thật Hàm Sênh đã phải trải qua nhiều đau đớn. Phần má bị bóp cùng xương cốt toàn thân đều đang biểu tình, nhưng hắn không chống cự, còn ngoan ngoãn xích lại gần Trạm Trinh hơn. Biểu hiệu của hắn khiến người kia thỏa mãn, theo đó, vòng tay đang ôm siết cũng được thả lỏng dần. Hàm Sênh liếm đôi môi hơi sưng đỏ, nhắm hai mắt lại, chạm vào cổ tay vừa bị nam nhân nắm theo bản năng. Nơi đó gần như không thể dùng sức, chẳng biết khi nãy đối phương đã mạnh tay cỡ nào. Hắn cảm thấy Trạm Trinh thật sự quá đáng sợ. Thể lực của hai người cách biệt quá xa, người kia chỉ cần dùng một ngón tay đã có thể lấy mạng hắn rồi. Những việc xảy ra ngày hôm nay, sau này nhất định phải né tránh. Đúng vào lúc này, Trạm Trinh bỗng nhiên mở miệng "Nước mắt của ngươi cứ như rơi có mục đích, chúng thật sự khiến cô gia đau lòng." Hàm Sênh nói dối "Đâu có..." "Quay qua đây nào." Hàm Sênh ngoan ngoãn trở mình. Mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ cơ thể Trạm Trinh khiến đầu hắn hơi choáng váng. Đến khi môi bị người nọ hôn, hắn mới vội giơ tay chống hờ trước ngực đối phương, vô cùng dịu ngoan "Điện hạ, ta cần thuốc..." Vết đỏ do bị bóp trên má Hàm Sênh vẫn chưa tan. Nhìn gương mặt đáng thương của hắn, ánh mắt Trạm Trinh dần trở nên phức tạp. Một lúc sau, hắn mới mở miệng "Hôm nay cô gia uống rượu, vốn là cố tình gây rối." "Nhưng Điện hạ không uống thật... hẳn là vì sợ làm ta bị thương, đúng không?" Hàm Sênh tỏ vẻ chân thành, nói "Là lỗi của ta. Ta không làm tròn bổn phận của thê tử, còn đuổi Điện hạ ra ngủ ngoài tiểu tháp... Về sau... ta sẽ không làm như vậy nữa." Trạm Trinh nhìn người nọ một lát, cuối cùng cũng không nhịn được, bắt đầu dao động "Ngươi muốn thế nào?" "Sau này, chúng ta ngủ cùng nhau đi." Hàm Sênh sở hữu một gương mặt khiến người ta thương tiếc, hiển nhiên chẳng nam nhân nào có thể không động lòng. Chờ khi Trạm Trinh ôm ghì lấy mình một lần nữa, hắn mới nhẹ giọng nói "Nếu Điện hạ yêu cầu... tay, miệng, đều có thể." "... !" Nghĩ đến gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của đối phương, sợi dây lý trí trong đầu Trạm Trinh gần như đứt phựt. Hắn sắp phát điên rồi. Thực ra Hàm Sênh có thể hiểu được tâm tư của Trạm Trinh. Giống như Trạm Cẩn đã nói, chỉ cần một bước nữa, người này đã có thể nhất thống thiên hạ, nhưng hắn lại bỏ qua tất cả vì mình. Dù hắn có vì sắc đẹp mà nảy lòng tham đi chăng nữa thì mình vẫn phải biết ơn hành động của hắn. THÁNG NGÀY BỊ ÉP LIÊN HÔN VỚI THÁI TỬ ĐỊCH QUỐC Chương 106 Đại kết cục Edit Mimi - Beta Chi **** Qua một thời gian, sau khi nghe tin Hàm Sênh có nhi tử, bên Nam Lương đã gửi rất nhiều thư động viên, còn chuyển cả y phục, tã lót và đồ chơi trẻ con đến. Tấn đế thật sự bị Lục Lục mê hoặc, chân chưa lành hẳn mà vẫn một mực chống quải trượng tới thăm. Chờ chân lành lặn, ngày nào hắn cũng đến phủ Thái tử ăn ké bữa trưa và chơi với tôn tử. Người xưa vẫn nói trời cao chẳng phụ lòng người, hiện giờ Lục Lục đã bằng lòng cho hắn bế ra ngoài chơi, dù không trông thấy Hàm Sênh trong một khoảng thời gian cũng không gào khóc. Tấn đế cảm thấy được an ủi rất nhiều, quay sang nói với Liêu Công công "Ngươi xem bảo bối này đi, tôn tử của Trẫm đấy, tôn tử ruột của Trẫm đấy." Hắn thơm lên má Lục Lục, thỏa mãn vô hạn trào dâng nơi đáy lòng "Chờ thêm một thời gian, Trẫm có thể bế nó đi chỗ khác chơi rồi." Trong khoảng thời gian này, Tấn đế hết sức ung dung thoải mái, nhưng Trạm Trinh thì lại bận đến sứt đầu mẻ trán. Việc quân doanh đã khiến hắn chẳng thế ngơi tay, Tấn đế còn chuyển hết tấu chương qua cho hắn phê duyệt. Nghe nói mỗi ngày lão nhân này chỉ việc chơi với tôn tử, trở về ngâm chân rồi leo lên long sàng ngủ ngon lành, đã thế còn đánh tiếng chuẩn bị thoái vị nhường chỗ cho hiền tài nữa. Gần đây, phủ Thái tử thường ở trong tình trạng ngựa xe tấp nập. Nguyên nhân chính là các quan viên trong triều chạy tới bàn việc nước với Trạm Trinh. Biết sao được, Tấn đế buông tay mặc kệ, nên bọn họ chỉ đành tìm tới Thái tử thôi. Còn chưa được hưởng thụ sự sung sướng khi nghe mọi người tung hô vạn tuế, Trạm Trinh đã phải cảm nhận nỗi khổ của một Hoàng đế rồi. Hắn vùi đầu vào chồng tấu chương chất cao như núi, bên tai nghe được tiếng Tấn đế dỗ trẻ con, cảm thấy hơi hoảng hốt. Hắn đã ngủ ở thư phòng mấy đêm rồi. Việc phải xử lý rất nhiều, bình thường hắn chỉ vừa chợp mắt là trời đã sáng. Ngoài cửa có tiếng động, Trạm Trinh ngước mắt lên. Ngay sau đó, chồng tấu chương cao ngất chắn ngay trước mặt hắn bị thay thế bởi một bóng dáng mảnh mai, bé nhỏ. Hàm Sênh từ từ đến gần, đặt đồ ăn lên bàn, bảo hắn "Ăn chút gì đi đã." Trạm Trinh nhìn Hàm Sênh, mở rộng hai tay. Hàm Sênh khẽ mím môi, sau đó lại cong môi thành một nụ cười, đi về phía người nọ, nhanh chóng để hắn ôm ngồi lên đùi. Gần đây, Hàm Sênh quấn quýt với bé con như hình với bóng, trên người không hỏi vương mùi sữa. Trạm Trinh vùi đầu hít mạnh một hơi, thở dài "Phụ hoàng đang mài giũa cô gia hay mài mòn cô gia không biết..." Hàm Sênh vuốt tóc người kia, dịu dàng hỏi "Có đối phó được không?" "Phê duyệt tấu chương cũng không phải vấn đề gì lớn, chẳng qua là tồn đọng quá nhiều... Ngươi nói xem, rốt cuộc Phụ hoàng đã lơ là triều chính bao lâu? Sao có thể chất chồng nhiều như vậy?"

bị ép kết hôn đam mỹ