Lam Thanh Trà bị chính người cha của mình bán lấy tiền trả nợ. Cuộc sống của cô bắt đầu bước vào những ngày u tối khi rơi vào tay hắn- Hàn Hứa Phong. Hắn vì thấy cô có gương mặt giống hệt Mễ Ly- cô gái mà hắn từng yêu thương hết mực nhưng lại phản bội hắn nên mới đem cô về. Hàn Hứa Phong rốt
Minh Hôn Cái Đầu Anh Á , chương 8 của tác giả Mị Tinh Nhân cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn.
Xin cho tôi lặp lại điều này một lần nữa: Chúa không bao giờ thấy mệt khi tha thứ cho chúng ta; chỉ có chúng ta thấy mệt khi đi tìm lòng thương xót của Ngài. Là người dạy chúng ta phải tha thứ cho nhau, Đức Kitô đã làm gương: Ngài đã tha cho chúng ta bảy mươi lần bảy.
Hàn Thiếu Tha Cho Tôi Đi! , chương 146 của tác giả Bé Con Say Xỉn cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn.
Tuy nhiên, dự thảo Luật Đất đai (sửa đổi) không quy định hình thức cầm cố đối với bất động sản, mà chỉ có hình thức thế chấp bất động sản. Theo đó, các ngân hàng tỏ ra lo ngại sẽ có khoảng trống pháp lý về vấn đề này nên đã đề nghị cơ quan soạn thảo
Nổi máu anh hùng cứu cô một lần, 3 năm sau, tình cờ gặp lại, hai từ duyên phận dường như trở nên càng trớ trêu. " Nhất Thiên đừng mà.." Hàn Nhất Thiên không xông vào trong nữa mà ở đầu hoa nguyệt vuốt ve khiến thân thể cô run lên một trận tê dại và ngưa ngứa khó
9xaZUwb. Hàn Thiếu, Tha Cho Tôi Đi! Chương 115 Hàn thiếu, tha cho tôi đi! Bé Con Say Xỉn 17/12/2021 Trần Vĩ đi khắp nơi thăm dò tin tức của Thanh Trà nhưng đều không thu lại được gì, anh hết cách đành phải trở về gặp Sam Tố. Anh kế hết tất cả cho cô nghe, Sam Tổ tức đến mức muốn đuổi anh ra khỏi nhà ngay tức. Cô còn muốn chạy liên qua Hàn gia đốt nhà Hàn Hứa Phong. Dẫu vậy, trên tất cả cô vẫn là lo lắng cho Thanh Trà nhất. Quả nhiên chỉ có mỗi Sam Tổ gọi điện là Thanh Trà bắt máy. Thanh Trà gửi định vị cho cô, đó chính là căn nhà nhỏ ở ngoại thành của Hàn Thẩm Quân. Hai người nhanh chóng lái xe đến đó. Lúc đi xuống nhà xe, Trần Vĩ lén vào nhà vệ sinh để gọi điện thoại thông báo cho Hàn Hứa Phong. Trần Vĩ đã lái xe gần tới nơi thì Thanh Trà gọi điện thoại lại cho Sam Tổ, cô nói ngắn gọn lời từ biệt với Sam Tổ rồi tắt máy. "Sao vậy, có phải Thanh Trà lại xảy ra chuyện gì không?" Trong người Sam Tổ dâng lên một cảm giác nôn nao khó tả, cô giục Trần Vĩ lái xe nhanh hơn nữa. Xe của hai người vừa đến nơi thì chiếc Ferrari màu đen của Hàn Hứa Phong chạy đến từ hướng đối diện. Mọi người chưa kịp xuống xe đã nhìn thấy Hàn Thẩm Quân dìu Thanh Trà lên chiếc xe ô tô đậu sẵn ở đó, họ rời đi vô cùng gấp gáp. Hàn Hứa Phong là người đầu tiên phản xạ kịp, hắn nhấn mạnh chân ga đuổi theo chiếc xe của Hàn Thẩm Quân. Trần Vĩ đó cũng chạy đuổi theo bọn họ. Gần đến đoạn chân cầu, xe của Hàn Hứa Phong vượt lên trước, chặn ngang xe của Hàn Thẩm Quân. Trời xui đất khiến kiểu gì, chỗ này lại chính là chỗ Mễ My tự sát ngày trước. Người Hàn Hứa Phong khẽ run lên, đôi tay năm chặt đi đến chiếc xe đối diện gõ vào tấm cửa kính. “Thanh Trà, em ra đây đi.” Biết không thể trốn tránh được hắn, Thanh Trà liền mở cửa bước ra. Cô như người mất hồn sắp phải bước xuống địa ngục, trên tay còn cầm con dao găm nhỏ khiến Hàn Thẩm Quân vô cùng bất ngờ, hắn không biết cô đã cầm sẵn từ lúc nào. “Thanh Trà, bỏ dao xuống Hàn Hứa Phong tiến về phía cô, Thanh Trà liền lùi lại is thi tại G phía sau, cô đứng sát vào lan can trên cầu. "Đừng qua đây." Cô dí sát con dao vào cổ như để đe doa. "Thanh Trà, cậu đừng làm điều dại dột mà." Sam Tổ vừa xuống khỏi xe đã thấy cảnh tượng đẩy sợ hãi ở trước mắt, cô muốn chạy ngay sang đó mà ngăn cản Thanh Trà. “Sam Tố, cậu cũng đừng qua đây. Đôi chân Hàn Hứa Phong như bị một lực ghì chặt lại, hắn không dám bước tiếp nữa, hắn thật sự sợ cô sẽ làm điều gì đó dại dột. “Thanh Trà, anh sai rồi, có chuyện gì chúng ta từ từ nói được không? Em bỏ dao xuống trước đi. “Chúng ta còn gì để nói chứ. Hàn Hứa Phong, tôi hận anh, cả đời này cũng không muốn thấy mặt anh nữa." Thanh Trà cười lớn nhưng nước mắt không ngừng chảy ra. Nổi đau cô phải chịu, đau đớn tận tâm can, hắn nghĩ chỉ một câu nói của hắn mà khiến cô quên hết được ư “Thanh Trà, anh yêu em. Cầu xin em, trở về bên anh có được không, anh sẽ bù đắp cho em" ario tor dil "Anh yêu tôi ư? Hàn Hứa Phong, anh nói anh yêu tôi mà anh hành hạ tôi đến mức chết đi sống lại, anh nói anh yêu tôi mà ngay cả một lời giải thích anh cũng không cho tôi nói. Bù đắp ư? Con của tôi, anh có thể khiến nó sống lại được không? Trả con tôi lại đây, nó đã làm gì mà khiến anh tước đi mạng sống của nó. Hàn Hứa Phong, anh đến cầm thú còn không bằng." Thanh Trà leo lên lan can ngồi, ai nấy đều phải kinh hãi nhưng không ai dám tiến lại gần, con dao vẫn nằm trên tay cô, chỉ sợ sơ suất một chút cô sẽ tự làm đau bản thân mình. Gió bắt đầu thổi mạnh, tiếng sấm bắt đầu nổi lên, mái tóc dài của Thanh Trà bị gió thổi tung bay trên nền trời xám xịt. Đôi mắt cô nhìn hắn không chứa một tí cảm xúc, khóe miệng cô cứ cười cười một cách đầy xiêu vẹo. “Cầu xin em, về bên tôi có được không?" Nếu phải trả lời, chắc chắn Thanh Trà sẽ nói không, nhưng cô mệt lắm rồi, có lẽ cô không còn giữ được lời hứa với mẹ của mình rằng sẽ kiên cường sống tiếp nữa. Đôi tay Thanh Trà buông lỏng, con dao rơi xuống đất tạo ra một tiếng động nhẹ “Hàn thiếu, tha cho tôi đi" Thanh Trà ngã người ra sau, để thân mình rơi tự do Bạn đang đọc truyện trên
Ngôn Tình Nguồn sưu tầm 997,900 Hoàn Thành 064943 17/12/2021 Đánh giá từ 62 lượt Bạn đang đọc truyện Hàn Thiếu, Tha Cho Tôi Đi! của tác giả Bé Con Say Xỉn. Câu chuyện bắt đầu khi Lam Thanh Trà bị chính người cha của mình bán lấy tiền trả nợ. Cuộc sống của cô bắt đầu bước vào những ngày u tối khi rơi vào tay hắn- Hàn Hứa vì thấy cô có gương mặt giống hệt Mễ Ly- cô gái mà hắn từng yêu thương hết mực nhưng lại phản bội hắn nên mới đem cô Hứa Phong rốt cuộc là có yêu Lam Thanh Trà hay chỉ đang vấn vương lại mối tình cũ?Tình yêu mãnh liệt hòa quyện với sự giằng xé, dày vò trong chính cả hai con cuối cùng, họ có tha thứ và ở bên nhau mãi mãi? Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn đừng bỏ lỡ Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu hay Anh Ấy Rất Điên.
Thanh Trà hai mắt nhắm nghiền, cô muốn ૮ɦếƭ, thật sự muốn ૮ɦếƭ. Chưa bao giờ cô thấy đau đớn và tủi nhục như bây giờ. Thanh Trà mơ màng, cô nhớ cái ngày mẹ cô ra đi mãi mãi. Bà dặn cô phải sống thật tốt, phải kiên cường, mạnh mẽ. Cô nhớ nụ cười hiền dịu của mẹ, nhớ những ngày bà đau đớn vật lộn với căn bệnh hiểm nghèo, nhớ cả những lần người cha say rượu mắng nhiếc, đánh đập hai mẹ con cô. Lúc ấy cô cũng muốn ૮ɦếƭ, muốn đi theo mẹ cô đến thế giới bên kia. Thế nhưng nghĩ lại những lời cuối cùng của bà, cô đã can đảm sống đến người cha tệ bạc của cô, thật đáng khinh bỉ! Hắn vì nghiện ngập cờ bạc, rượu chè đã để mẹ cô làm việc đến sức cùng lực cận để trả nợ. Bà mất, hắn bắt cô nghỉ học đi làm, phụ quán, bán rong, chưa việc vặt nào mà cô chưa làm. Bị giang hồ đòi nợ, hắn thẳng tay bán cô cho Hàn Hứa hôm qua là cái đêm đen tối nhất trong cuộc đời cô. Hàn Hứa Phong, hắn như con mãnh thú săn mồi vồ lấy cô, xé toạc từng lớp vải trên người cô. Mặc cô khóc lóc van xin, hắn như bỏ hết ngoài tai, điên cuồng ngấu nghiến, cắn xé cô. Có lẽ, cái hắn làm đối với cô không phải để thỏa mãn sự khoan khoái mà như muốn sỉ vả, đầy đọa và lấy mạng cô. Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì khiến hắn không vừa mắt? Hay những kẻ có tiền luôn đối xử với người khác như thế?Mới vài phút trôi qua mà Thanh Trà cảm thấy dài như cả thế kỉ, cổ họng đắng ngắt, cô khát, vừa khát vừa đói. Đầu tóc rủ rượi, thân hình nhỏ bé nằm co lại. Nhìn Thanh Trà bây giờ chẳng khác một cái xác khô là mấy!"Khát...nước...cho tôi nước." Cô khẽ cười lên một cái, một nụ cười méo mó. Phải rồi, làm gì có ai ở đây. Bây giờ cô có gào lên nữa thì cũng chẳng có ai nghe có tiếng bước chân từ phía cầu thang, càng lúc càng lớn dần. Có phải đói quá nên cô sinh ảo giác rồi không? Hay hắn ta đã về? Nghĩ đến đấy thôi tim cô đã muốn Ϧóþ nghẹn lại. Cô nhắm nghiền mắt, phó mặc cho ông trời."Cô gái, mau tỉnh lại đi."Văng vẳng bên tai cô là giọng một người phụ nữ. Cô mở hờ mắt, trước mặt cô là một người yêu phụ nữ trung niên sắc sảo và vô cùng quý phái."Nước...xin bà cho tôi nước." "Bà Năm, mau mang nước lại đây."Người phụ nữ trước mặt đưa nước cho cô, cô dùng bàn tay yếu ớt của mình ghì chặt, tham lam uống một hơi dài."Ặc...ặc...""Cô uống từ từ thôi, cẩn thận bị sặc." Vị phu nhân kia vừa nói vừa vuốt vuốt sống lưng nhìn cô, ánh mắt lộ vài phần thương cảm, vài phần lo sợ. Sau đó bà đi chiếc bàn gần đó, lấy chiếc chìa khóa rồi mở chiếc còng khỏi tay cô. Cổ tay Thanh Trà mềm nhũn, rơm rớm vài tia máu. Người phụ nữ già kia lấy khăn lau mặt rồi băng lại vết thương trên cổ tay cho cô."Bà Năm, mau gọi người mang lên cháo lên đây."Thanh Trà tỉnh táo vài phần, khó khăn mở miệng"Bà là ai?""Ta là Hạ Lam, mẹ của Hàn Hứa Phong."Nghe đến đây cô khẽ run lên, theo phản xạ tự nhiên liền khum người lại phía sau, nâng cao cảnh giác. "Đừng sợ, ta sẽ không làm hại cô đâu.""Mau ăn cháo đi, ăn rồi mới có sức nói tiếp.""Bà Năm, mau đút cho cô ấy ăn đi."Thanh Trà ngoan ngoãn ngồi ăn hết bát cháo, bà ấy nói đúng, phải ăn thì mới có sức. Đúng rồi, cô không thể bỏ mạng ở đây được, cô phải tìm cách trốn khỏi đây.
Thanh Trà cùng Sam Tố đi ăn trưa, hai người chọn một quán lẩu nhỏ rồi ăn no nê, lúc xong nhìn đồng hồ cũng đã hơn một giờ Tố bận việc đột xuất nên ăn xong liền đi ngay, Thanh Trà cũng không biết đi đâu nên đành quay về Hàn Trà vừa đẩy cửa ngồi vào trong xe thì điện thoại rung lên, là Hàn Hứa Phong gọi. Hắn bảo cô đi đến trung tâm mua sắm gần đấy."Ông cứ về trước đi, lát nữa tôi đưa cô ấy về." Hàn Hứa Phong dặn dò quản gia Vu rồi đi vào bên trong, Thanh Trà thấy vậy cũng lủi thủi đi theo."Hàn thiếu, anh muốn mua đồ sao? Mắt thẩm mỹ của tôi không tốt lắm, e là không giúp được gì nhiều cho anh." Hàn Hứa Phong quay lại nhìn cô, sắc mặt không vui lắm."Em vừa gọi tôi là gì? Đổi cách xưng hô khó đến thế à?""Hứa Phong..." Thanh Trà nói nhỏ, với cách gọi thân mật như vậy cô thật sự không quen lắm."Ngoan." Hàn Hứa Phong lấy tay xoa nhẹ lên đầu Thanh Trà, hắn bỗng nhiên cúi xuống đặt nhẹ một nụ hôn lên trán cô khiến cô vô cùng ngượng ngùng. Xung quanh mọi người ai cũng nhìn hai người, vài cô gái trẻ tỏ ra ganh tị. Hàn Hứa Phong cũng chẳng thèm quan tâm đến thái độ của bọn họ, hắn nắm tay Thanh Trà đi vào bên trong cửa hàng quần áo nữ, đây là một trong những cửa hàng trong chuỗi cửa hàng cao cấp chuyên bán quần áo của Hàn thị."Hôm nay là đến mua đồ cho em." "Thật sự không cần đâu, Linh Tuyết đã chuẩn bị rất nhiều đồ cho tôi rồi." Thanh Trà từ chối lia lịa. Nhìn đống váy mà Linh Tuyết chuẩn bị Thanh Trà đã choáng ngợp lắm rồi."Không sao, mặc không hết thì có thể ngắm. Bảo em mua thì em cứ mua, tôi cũng đâu bắt em trả tiền." Hàn Hứa Phong nhíu mày, cô gái này lạ thật. Không phải mọi cô gái trên đời đều ao ước có thật nhiều quần áo đẹp sao."Xin chào quý khách, hoan nghênh quý khách đến với cửa hàng.""Mau lấy những mẫu váy mới nhất của Hàn thị đến đây đi." Hàn Hứa Phong yêu cầu."Mời hai vị đi theo tôi.""Đây chính là mẫu thiết kế mới nhất của Hàn thị, số lượng bán ra thị trường có hạn. Bộ váy này tuy đơn giản nhưng vô cùng sang trọng, rất hợp với vóc dáng và khí chất của vị tiểu thư đây. Trang phục của Hàn thị luôn là sự lựa chọn số một của những quý cô xinh đẹp, vị thiếu gia này quả thật rất tinh tế." Cô nhân viên nhanh nhảu giới thiệu về chiếc váy đen xa xỉ được đặt trong hộc kính ở giữa cửa hàng."Thích không?" Hàn Hứa Phong quay sang hỏi Thanh hẳn với suy đoán của hắn, Thanh Trà khẽ lắc đầu. Không lẽ trang phục của những nhà thiết kế hàng đầu do hắn đích thân chọn vào công ty lại không thể làm vừa ý cô gái nhỏ này sao."Không đẹp à?""Không phải, bộ váy này thật sự rất đẹp, chỉ là tôi thích mặc quần áo hơn. Mặc váy cảm thấy có chút vướng víu." Thanh Trà giải thích. "Váy rất tiện, cởi ra cũng rất nhanh." Hàn Hứa Phong buông ra một câu nói hồn nhiên, không những khiến Thanh Trà đỏ mặt còn khiến cô nhân viên kia phải tủm tỉm cười."Quyết định lấy nhé, lấy thêm cả cái kia, cái bên kia nữa. Gói hết lại cho tôi." Hàn Hứa Phong vừa nói vừa chỉ, hắn như muốn mua hết tất cả quần áo trong cửa hàng cho Thanh Trà mặc."Hứa Phong, như vậy đủ rồi." Thanh Trà nói khẽ, cô không biết nếu không ngăn hắn lại thì hắn sẽ mua thêm bao nhiêu thứ nữa. Nhìn cách hắn vung tiền Thanh Trà thật sự xót xa. Người giàu quả nhiên không có khái niệm tiết kiệm!"Cảm ơn quý khách đã ủng hộ." Cô nhân viên vui vẻ cúi chào họ, hôm nay quả là một ngày bội thu, gặp được một vị đại gia vô cùng hào phóng. Cô cảm thấy cô gái đi bên cạnh hắn thật sự may người họ mua đồ xong rồi xuống bãi đậu xe ô tô, đồ mua sắm toàn bộ được cửa hàng chuyển về tận Hàn gia."Bây giờ chúng ta đi xem phim nhé." Hàn Hứa Phong đề khi thấy Hàn Hứa Phong có tâm trạng vui vẻ như thế này, nếu hắn đã muốn cô đi thì chắc hắn cũng rất thích xem phim. Thanh Trà liền khẽ gật đầu.
Thanh Trà trong lúc cuống quá cô đã giật mạnh con dao về phía mình, lưỡi dao liền cứa sâu vào lòng bàn tay Hàn Hứa Phong, một dòng máu tanh nồng chảy xuống dọc theo cổ tay hắn, nhỏ từng giọt xuống sàn vội buông con dao ra nhưng hắn vẫn giữ chặt nó, ánh mắt nhìn cô không chớp.“Hứa Phong, anh làm gì thế?”“Làm sao? Không đủ dũng khí đâm à? Hay là để tôi giúp em.”“Đừng, anh mau bỏ dao xuống đi.” Thanh Trà mếu máo cầu xin hắn, chân tay cô bủn rủn vì sợ.“Không phải em muốn thoát khỏi tôi sao?” Hắn nhìn cô cười cợt, bàn tay xiết mạnh con dao sắc.“Hứa Phong, em không có.”Thanh Trà vội ôm chặt lấy hắn, cô bắt đầu thấy hối hận vì những lời đã nói ra. Vốn dĩ biết Vũ Giang làm như vậy để chia rẽ tình cảm của cô và hắn, nhưng cuối cùng vẫn không thắng được mưu kế của ông mắt cô thấm đẫm một mảng trên áo sơ mi của hắn, lan sâu vào lớp da thịt trong người Hứa Phong ném con dao xuống bồn rửa chén rồi ôm cô vào Ⱡồ₦g иgự¢.“Không phải em nói sẽ cùng anh vượt qua bóng đen quá khứ sao? Thanh Trà, quên hết những chuyện không vui vẻ đi, nó không liên quan đến em. Hứa với anh, tin tưởng ở bên anh có được không?”“Em hứa.”Sự lạnh nhạt bao ngày qua kết thúc bằng nụ hôn ấm áp của hắn, nhẹ nhàng, ôn nhu như để Thanh Trà chắc chắn rằng người đàn ông trước mặt đáng để cô dựa máu trên tay Hàn Hứa Phong đã hơi khô lại, Thanh Trà nhanh chóng sát trùng vết thương rồi băng lại cho hắn.“Có đau không?”Hắn lắc đầu nhưng rõ là vẫn đau lắm. Ban nãy chỉ định hù dọa cô một chút, ai ngờ cô lại kéo con dao về phía mình, báo hại hắn bị thương thật.“Anh nhăn mặt kìa. Đau thì cứ nói, anh sợ mất mặt à?” Thanh Trà bắt đầu trêu trọc nói trúng tim đen, mặt hắn bỗng đỏ lừ, tay đưa lên vặn vặn sống mũi.“Mau đi thay đồ đi, áo em dính màu kìa.”Quả nhiên Hàn Hứa Phong cũng biết thẹn, cô lấy làm đắc Trà lên phòng thay quần áo. Lúc ra khỏi phòng tắm đã thấy Hàn Hứa Phong ngồi ở trên giường.“Sao anh lại lên đây? Chúng ta xuống dưới đi ăn cơm thôi.”Cô còn chưa kịp đi thì bị Hàn Hứa Phong kéo nằm xuống giường, hắn chiếm thế chủ động nằm phía trên cô, đôi môi mềm mại phủ lên môi Thanh Trà.“Thanh Trà, anh đói.” Hàn Hứa Phong thủ thỉ vào tai cô, giọng nói ám muội khiến cô khẽ rùng mình.“Vậy chúng ta mau xuống dưới nhà đi.”Thanh Trà dùng lực định ngồi dậy liền bị Hàn Hứa Phong ghì xuống.“Anh không muốn ăn cơm.”“Vậy anh muốn ăn gì? Chúng ta ra ngoài ăn nhé.”“Muốn ăn em...” Hàn Hứa Phong cắn nhẹ vành tai cô, đôi tay thuần thục luồn xuống lớp áo mỏng tìm đến vị trí đôi gò bồng Ϧóþ nhẹ.“Đồ lưu manh.”“Em còn mắng anh nữa thì đừng mong ngày mai xuống nổi giường.”Hàn Hứa Phong véo nhẹ má Thanh Trà, dám trêu ghẹo hắn, còn mắng hắn thì có lẽ cô là người duy nhất trên đời.“Hứa Phong, không phải tay anh còn đau sao? Hay là để khi khác.”Cô còn vừa nói dứt lời thì áo иgự¢ cũng bị hắn lôi tụt ra ngoài, tuy chỉ dùng một tay nhưng vẫn không làm khó được hắn.“Ngoan, chút vết thương nhỏ này có là gì.”Khuôn miệng lấp đầy một bên иgự¢ mềm mại. Hắn vừa ʍúŧ vừa lấy lưỡi trêu đùa ภђũ ђ๏ค của cô, hết từ bên này đến bên khác khiến cả cơ thể Thanh Trà trở nên rạo rực, bứt rứt.“Khó chịu quá…”“Cởi đồ giúp anh, anh sẽ làm em thỏa mãn.”Thanh Trà hừ nhẹ một tiếng rồi làm theo yêu cầu của hắn, đến nước này rồi cô không còn thêm lựa chọn nào mất vài phút, hai cơ thể trần trụi hòa lại cùng nhau. Dưới ánh đèn phòng, cô có thể nhìn thật rõ thân thể hắn, dù đã nhìn thấy rất nhiều lần nhưng vẫn bị mê hoặc. Nói ông trời đã dày công tạo ra một người hoàn hảo như Hàn Hứa Phong quả thật không ngoa.“Em thả lỏng một chút đi.”Bất chấp một bên tay đau, hắn vẫn nhiệt tình phối hợp với cô đung đưa cơ thể. Tiếng thở hỗn hển, tiếng rên khe khẽ của cô càng làm hắn thêm khoan khoài tiến sâu vào, mãnh liệt, dứt vài hiệp mây mưa, cả hai người họ ướt đẫm mồ hôi, Hàn Hứa Phong dùng tay vén lại tóc cho Thanh Trà, lau bớt những giọt mồ hôi trên khuôn mặt xinh đẹp rồi dời khỏi giường đi thẳng vào nhà mang ra ngoài một chậu nước ấm cùng một cái khăn, nhẹ nhàng lau sạch vùng nhạy cảm của cô.“Để em tự làm.”Hàn Hứa Phong vờ như không nghe thấy, hắn vẫn tiếp tục lau. Thanh Trà thấy thế liền nằm im, cũng không nói gì cả. Có lẽ đây chính là cách mà Hàn Hứa Phong thể hiện sự yêu thương và chăm sóc người phụ nữ của hắn.“Em nằm nghỉ ngơi một lát, anh đi tắm rồi ăn cơm.”Thanh Trà khẽ gật đầu, đợi hắn đi vào trong phòng tắm rồi mới gom lại bộ quần áo mặc lại vào lúc sau hắn tắm xong thì trở ra, hai người họ mới xuống nhà ăn cơm. Trời đã khuya, người làm cũng đã về hết.“Ăn no quá, phải làm gì tiếp theo nhỉ? Thanh Trà, hay là chúng ta vận động tiếp đi.” Hàn Hứa Phong nhìn Thanh Trà cười gian một cái.“Anh đừng có mà nằm mơ.”Thanh Trà bĩu môi, bây giờ mà tiếp tục nữa thì thật sự ngày mai cô không có cơ hội xuống giường đề nghị với hắn xem truyền hình, có lẽ sẽ tiêu thụ bớt năng lượng. Hắn dù không hào hứng lắm nhưng cũng đồng bật một bộ phim hành động, đúng kiểu cô thích nhưng chưa hết nửa tập mà cô đã gục trên vai hắn ngủ Hứa Phong chỉ biết cười trừ, cô dễ ăn dễ ngủ như vậy sao vẫn chẳng mập lên với cái điều khiển tắt tivi rồi bế cô lên phòng ngủ.
hàn thiếu tha cho tôi đi